Nđt
Lặng nỗi mong chờ thả tiếng tiêu
Trời xanh trỗi nhạc sáo ôm diều
Sương vờn núi lộng miền sâu thẳm
Nắng tỏa sông dài cõi tịch liêu
Trĩu nặng lòng cô tràn thoảng ái
Hồng tươi mộng đỏ thấm loang chiều
Hoàng hôn quạnh quẽ triền côi vắng
Để giọt âu sầu vẫn cứ thêu
Cường Phan
Ảo não đêm rày đông lạnh quá
Cô phòng gió tạt sầu giăng tỏa
Song dài tuyết lọt phủ vùi hoa
Cửa tạm mưa luồn chan đẫm lá
Thảng thốt giường đơn rũ mộng sà
Đìu hiu gối lẻ côi tình rã
Chong đèn rõ bóng chỉ mình ta
Phủi nỗi chờ ai buồn đến lạ
Cường Phan
Ai người đã trói sợi hồng tơ
Thả mộng rồi gieo những thoáng chờ
Ái dệt chưa tròn sao đổ vỡ
Tình xây chửa trọn bỗng tàn mơ
Cho lòng quặn thắt niềm yêu nhỡ
Để dạ vùi đau nỗi nhớ mờ
Thảng thốt trường canh ghìm quãng lợ
Đông cùng nhịp thở dõi mùa trơ
Cường Phan
Chan hòa khoảng vắng rợp hồn tơ
Nẻo ái còn vương vẫn đợi chờ
Rủ áng mây buồn che mộng vỡ
Xua làn gió lộng rải tình mơ
Đìu hiu bến cũ mưa trào lợ
Quạnh quẽ bờ xưa sóng phủ mờ
Lẻ bóng riêng mình sao lại ngỡ…
Đông luồn nỗi nhớ để mà trơ
Cường Phan
Canh dài lỗi nhịp tiếng đàn tơ
Ướt đẫm nguyền xưa lạc nẻo chờ
Lạnh lẽo thân gầy bao buổi nhớ
Âm thầm dạ héo những ngày mơ
Tình trôi chốn hẻo lòng tan vỡ
Nghĩa thả triền côi ái nhạt mờ
Giữa cảnh buồn tênh mà lịm đớ
Đông về gió tạt mảnh hồn trơ
Cường Phan
Đông về quạnh quẽ khúc vò tơ
Dõi nguyệt màng ai để ngóng chờ
Gió thổi từng cơn thùa quãng lợ
Sương luồn những vạt khỏa niềm mơ
Canh dài mộng trỗi đầy nhung nhớ
Buổi vắng sầu tuôn đẫm mịt mờ
Cách biệt nhưng tình không đổ vỡ
Trong lòng dẫu lắm khoảng buồn trơ
Cường Phan
Quãng ái mây dìu lẳng lặng trôi
Mờ sương mỏng vạt quấn lưng đồi
Trong làn gió thoảng hương trào bội
Giữa rặng cau vàng sáo rủ đôi
Rạng rỡ hồn thơ còn trải lối
Đìu hiu nhụy héo chẳng bung chồi
Đường xa thả bước niềm vui gội
Đẫm buổi đông về thoáng lạnh môi
Cường Phan
Ngũ độ thanh
Bát vĩ đồng âm
Bát láy
Tập danh sắc màu
Bốn mùa
Thỏa thích HỒNG XUÂN những ngọt đầu
Lâu đài rộn rã THẮM tình sâu
THU VÀNG mải hẹn âm thầm dấu
HẠ SẪM còn trông lảnh lót cầu
Thấm đẫm nguyền XANH thời vẹn mẩu
Êm đềm ước ĐỎ vẫn tròn câu
Vùi ĐÔNG XÁM xịt mờ khơi tẩu
Để nghĩa NHỜ vôi quấn quện trầu
Cường Phan
Ngũ độ thanh
Chiều loang vạt nắng rải u buồn
Thất thểu riêng mình đẫm lệ tuôn
Gió thổi từng cơn trào vũ cuộn
Trời xua những mảng gượng mây luồn
Đìu hiu lẻ nhạn theo dòng cuốn
Quạnh quẽ hoang rừng ruổi bước luôn
Giữa cảnh sầu giăng chờ bến muộn
Lòng chan cảm xúc lịm khơi nguồn
Cường Phan
Ngũ độ thanh
Bát láy
Bát vỹ đồng âm
Lạc lối mình em rũ mảnh đời
Bao ngày thấm đẫm phận mồ côi
Đâu nhà quạnh quẽ mùa heo thổi
Chẳng mẹ tiêu điều bữa lúa vơi
Mỏi mệt từng đêm sình sũng lối
Âu sầu buổi nắng cũ mèm tơi
Về đâu cậu bé còm nhom hỡi?
Lặng lẽ tàn hoang cả kiếp người
Cường Phan